Page 105 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 105
Sau khi ăn uống nghỉ ngơi xong chúng tôi đi tìm phòng trọ. Các
khách sạn ở những đường lớn đều là khách sạn “có sao”, tiền
phòng tính bằng “đô” nên chúng tôi phải chạy ra khu vực xa hơn.
Cuối cùng tìm được một nhà trọ thích hợp trong một hẻm phố
Thanh Nhàn. BY hỏi chuyện, anh chàng tiếp tân cho biết nhà trọ
của anh ta đủ loại khách, ở xa đến, ở trong thành phố và ngay cả
ở khu vực chung quanh. Khách có thể thuê qua đêm hay thuê giờ.
Chúng tôi hơi ngạc nhiên nhưng khi lên nhận phòng mới hiểu ra.
Phòng nào cũng có một tấm gương dài treo nghiêng ở tường đối
diện với bên đặt giường và nằm trên giường có thể nhìn thấy
mình trong gương. Chúng tôi đoán đây là một loại “nhà trọ tình
yêu” theo kiểu Nhật. Thôi cứ ở tạm một hôm rồi mai tính tiếp.
Tắm rửa nghỉ ngơi, ngủ một giấc cho lại sức, tôi lấy bản đồ ra
nghiên cứu và quyết định đến thăm Hồ Gươm trước. Trước đây
tôi đã có một lần ra Hà Nội với Bùi Minh Quốc, ở một tuần nhưng
chỉ lo đi đấu tranh, hết Văn Phòng Trung Ương Đảng lại đến các
ban, các bộ, lại đi bằng xe ô-tô cơ quan nên tôi không nhớ đường
và chẳng thưởng thức được gì. Lần này khác, chúng tôi sẽ tự
mình khám phá Hà Nội.
Trước đây lần đầu thấy Hồ Gươm tôi rất thất vọng. Ấn tượng lúc
đó Hồ Gươm chỉ là một hồ nhỏ nước tù đọng có vẻ bẩn và không
lấy gì làm thơ mộng, có lẽ do tình hình và tâm trạng của tôi lúc
đó. Bây giờ chạy quanh hồ hai vòng, tôi có cảm giác khác hẳn,
hình như hồ và khung cảnh chung quanh được sửa sang chăm
sóc nhiều. Nước vẫn còn có vẻ tù đọng nhưng trông không đến
nỗi bẩn, bờ kè xây sạch sẽ. Hàng cây chung quanh hồ nhiều
chủng loại, có nhiều cây cổ thụ toả bóng rợp mát, vài cây
nghiêng mình ra mặt nước rất thơ mộng. Bãi cỏ, ghế đá sạch sẽ.
Việc cấm đưa xe đạp, xe máy vào bờ hồ, chỉ dành cho người đi bộ
làm cho khung cảnh trở nên yên tĩnh, thanh lịch, không xô bồ bát
nháo.
Chiều muộn, chúng tôi vào quán cà-phê Highland bên bờ hồ.
Hình như quanh hồ chỉ có hai nơi được phép kinh doanh là quán

