Page 12 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 12
hiện vẫn ở trên mấy ngọn đồi của Phương Bối Am ngày trước và
dân ở đây gọi anh là “Sơn Núi”. Một số trí thức, văn nghệ sĩ nổi
tiếng của Miền Nam trước đây cũng đã từng có thời lưu lại Blao
và dấu ấn của “thị trấn sương mù” xuất hiện trong tác phẩm của
họ.
Riêng đối với Nguyễn Đức Sơn, chúng tôi có mối giao tình với gia
đình anh trong thời gian khá dài. Mấy năm đầu thập niên 70, lúc
mới đổi đến Bảo Lộc dạy học, chúng tôi đã từng ăn cơm tháng
tại quán cơm bình dân nấu theo kiểu Oshawa của anh, lúc anh
đang tự nhận là “chủ quán nghèo rớt một lúc hai ba hột mồng tơi
nên miễn bán thiếu”, như câu anh viết dán lên tường.
Chúng tôi đã từng lui tới và an ủi vợ anh nơi căn nhà lụp xụp -
một lò bánh mì cũ của người ta cho ở - lúc anh bị quân cảnh bắt
vì trốn quân dịch. Sau 75 chúng tôi cũng đã đến thăm gia đình
anh lúc anh mới về cư ngụ trên nền cũ của Phương Bối Am ở Đại
Lào. Nơi đây, những ngày đầu gia đình anh phải tạm chui qua
chỗ vỡ của bể nước lớn còn sót lại để tá túc trước khi dựng được
căn nhà sàn trên mấy trụ đá cũ của Phương Bối Am. Từ đó đến
nay, lúc chúng tôi đã chuyển lên Đà Lạt và sau đó về Sài Gòn,
thỉnh thoảng anh và chúng tôi vẫn đến thăm nhau lúc có dịp.
Chúng tôi đã chứng kiến cuộc sống và nghe nhiều câu chuyện
gần như hoang đường liên quan đến gia đình anh trong ba thập
niên qua. Hoàn cảnh của anh và gia đình với chín người con là
một đề tài có sức hấp dẫn đặc biệt trong câu chuyện của bạn bè
và những người quen biết anh. Một vài người, trong đó có tôi, đã
viết đôi chút về anh. Báo Thanh Niên đăng hai bài về chuyện anh
trồng rừng đã tạo nên sự quan tâm đặc biệt đối với những người
từ trước chưa quen biết. Tuy nhiên tất cả những điều đó chỉ là
những phản ánh rất nhỏ trong cuộc sống phong phú, kỳ lạ, đôi
khi điên rồ, vượt qua mọi thông lệ và quan niệm của người bình
thường mà gia đình anh đã trải nghiệm.
Theo tôi, anh là một tài năng thi ca độc đáo, một trí tuệ lớn
nhưng cũng là một con người đầy mâu thuẫn, đôi khi hoang

