Page 8 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 8
mệt nên chúng tôi không muốn ăn nhiều, chủ yếu uống nước. Chỉ
khi vào thành phố, tắm rửa nghỉ ngơi xong mới đi tìm một hiệu
ăn đàng hoàng để ăn lấy sức.
Chủ quán nơi chúng tôi ghé vào lần này là một phụ nữ còn trẻ.
Hỏi chuyện chị cho biết trước ở ngoài Bắc, gia đình làm ruộng rất
vất vả và kinh tế khó khăn nên bán tất cả tài sản ngoài đó vào
đây mua mấy sào điều. Theo chị trong Nam làm ăn dễ sống và
đỡ cực hơn nên nhiều người tìm vào.
Lần trước trong chuyến đi Tây nguyên, chúng tôi gặp một trận
mưa lớn phải ghé vào một nhà bên đường trú mưa. Nhà này
vách gỗ, lợp tranh giữa đồng không mông quạnh, chỉ có ba đứa
bé ở nhà, bố mẹ đang đi làm rẫy. Chúng cho biết gia đình chúng
cũng ở Bắc vào. Một đứa có dấu vết bị bỏng nặng do mấy năm
trước nó còn bé, bố mẹ đi vắng, nhà bị hoả hoạn không chạy ra
được. Ba đứa bé trong căn nhà tuềnh toàng dưới cơn mưa cuồng
gió giật trông thật đáng thương. Có lẽ chúng đói nên khi chúng
tôi cho chúng nải chuối mang theo, chúng ngốn sạch ngay.
Việc đưa dân ngoài Bắc vào Nam ngoài chủ trương của nhà nước
còn là một xu hướng tự phát. Miền Nam hiện nay không đâu
không có người Bắc, nhất là vùng cao nguyên đất rộng người
thưa và các đô thị lớn. Tuy nhiên sự hoà hợp giữa dân hai miền
đòi hỏi nhiều thời gian nữa vì sự khác biệt trong phong tục, tập
quán, quan niệm sống và chế độ chính trị trước đây không thể
khắc phục sớm. Ngoài ra, một số lớn người miền Bắc vào giàu
lên nhanh chóng vì là gia đình, bà con của các loại cán bộ, có
nhiều ưu đãi thuận lợi trong việc làm ăn. Đây đó vẫn còn có sự kỳ
thị hoặc thiếu thân thiện nhất định.
Chuyển sang quốc lộ 20 đi Đà Lạt, cảm giác chạy xe trên đường
khác hẳn, nhẹ nhàng và thoải mái hơn, không còn căng thẳng
như trên quốc lộ 1A đoạn vừa qua, tuy vẫn còn những chỗ khá
nguy hiểm hay xảy ra tai nạn. Hai bên đường nhiều đoạn là rừng
cao su, rừng điều và một khoảng đặc biệt có rừng cây bá súng
trải dài làm không khí dịu hẳn. Thỉnh thoảng có thị trấn dọc

