Page 15 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 15
Anh về hưu non, tuy nguyên là giáo sư văn chương, anh quay
sang nghiên cứu vi tính và trong vài năm anh đã khá thành thạo,
có thể dạy vi tính ở các trung tâm tin học. Anh luôn nghiềm ngẫm
về thời cuộc chính trị. Mỗi lần ghé qua Bảo Lộc, tôi đều đến thăm
anh và nghe anh nói về những nhận định thâm trầm của mình.
Chúng tôi không còn tranh cãi nhau nữa, một phần có lẽ do bây
giờ tôi thích lắng nghe nhiều hơn nói, một phần do sự khác biệt
về nhận định chính trị giữa chúng tôi ngày càng ít đi. Tình bạn
của chúng tôi như “đạm thủy” theo quan niệm của người xưa,
không hình thức, không màu mè, không sôi nổi nhưng trong sáng
và lâu bền.
Nghỉ một đêm ở Bảo Lộc, sáng hôm sau chúng tôi đi tiếp lên Đà
Lạt. Khoảng đường 110 cây số này chúng tôi hầu như thuộc nằm
lòng. Các xã Lộc Sơn, Lộc Nga, Lộc An của Bảo Lộc trước đây
nghèo nàn nay khởi sắc rõ rệt với nhà cửa chợ búa sầm uất. Địa
phận huyện Di Linh tiếp nối với con đường quốc lộ 20 mới được
làm lại, quanh co uốn lượn theo các sườn đồi, cảm giác chạy xe
trên quãng đường tuyệt đẹp này thật lâng lâng nhất là vào
những buổi sáng nắng ấm.
Khu du lịch thác Bobla gần xã Liên Đầm mới khai phá có vẻ ít
khách, tuy sát bên đường nhưng ở ngoài nhìn vào chẳng thấy gì
cả. Chúng tôi không nghỉ lại đây và thường nghỉ ở quán bốn cây
thông sau khi qua khỏi thị trấn Di Linh. Thị trấn này so với những
năm xưa không phát triển bao nhiêu, vẫn còn nét “quê mùa” và
không có được vẻ lãng mạn như Blao - Thị trấn Sương mù.
Tiếp theo Di Linh là huyện Đức Trọng, nơi có thác Pongour hùng
vĩ nhất tỉnh Lâm Đồng nhưng vì đường đi rất khó nên chỉ đông
khách vào những ngày lễ hội đầu xuân. Thác Gougha ngay bên
đường nhưng ít ai vào vì suối khô cạn và cây cối có vẻ xơ xác.
Phần đất Đức Trọng gần chân đèo Prenn thay đổi nhiều nhất so
với trước đây. Những mảnh ruộng lúa khô cằn do đồng bào dân
tộc ít người canh tác đã được thay thế bằng những vườn trồng
rau, hoa theo công nghệ mới, cho ra sản phẩm không thua gì Đà

