Page 11 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 11
và cung cấp nhang miễn phí cho khách (do giáo xứ Bảo Lộc đài
thọ). Đài xây trên bệ cao sát vách núi, phía trước là khoảng rộng
có nhiều ghế đá để khách viếng ngồi nghỉ và cầu nguyện. Dọc
theo đài có con suối chảy từ trên cao xuống, nước tươi mát, lòng
suối nhiều đá sỏi. Lên cao qua khỏi đài, người ta xây một cây cầu
nhỏ bắc ngang suối để đứng ngắm cảnh. Đây là một thánh tích
nhỏ đẹp, thuận tiện cho khách đi đường chiêm bái và nghỉ ngơi.
BY cũng thường muốn ghé lại đây để cầu nguyện. Tôi không cầu
nguyện bao giờ nhưng ngồi nghỉ trên ghế đá giữa rừng, bên dòng
suối để hút một điếu thuốc cũng rất thú vị. Chẳng có gì lấn cấn.
Dưới đèo Bảo Lộc là Mađagouil, nay gọi là huyện Đạ Oai, đặc biệt
nắng nóng ngột ngạt vì đây là một vùng lòng chảo thấp, lên đèo
không khí bắt đầu dịu đi và qua khỏi đèo mới thật sự bước vào
khí hậu cao nguyên. Trời đã ngả về chiều, se lạnh và chúng tôi
phải mặc thêm áo khoác vì chạy xe tốc độ nhanh dễ nhiễm lạnh
rất khó chịu.
Chúng tôi nghỉ lại Bảo Lộc để thăm con. Tiêu Dao, con trai lớn
của chúng tôi đang hợp tác mở một cửa hàng dịch vụ Internet tại
đây. Từ trước Tiêu Dao có cửa hàng mua bán máy vi tính ở Sài
Gòn nhưng vì ít vốn, cạnh tranh gay gắt nên cháu lên đây tìm thị
trường mới. Tiêu Dao nói mấy tháng gần đây Bảo Lộc bắt đầu
bùng nổ dịch vụ Internet. Khoảng vài trăm mét trên đường Trần
Phú (đường quốc lộ 20 chạy xuyên qua thị xã) đã có hơn mười
cửa hàng. Tuy nhiên khách phần lớn là học sinh vào chơi game,
một số chat và chỉ mới có một số ít người dùng email hay truy
cập thông tin trên mạng. Dù sao đây cũng là tín hiệu tốt của một
thị trường còn nhiều tiềm năng.
Bảo Lộc là nơi trước đây chúng tôi ở gần 20 năm, từ khi còn có
tên là Blao - Thị trấn Sương mù. Trước đó nữa, nhạc sĩ Trịnh Công
Sơn cũng đã có thời bắt đầu nghề dạy học ngắn ngủi của mình ở
đây và đã đưa vào nhạc hình ảnh “đàn bò vào thành phố, đêm
buồn vắng buồn hơn” của phố núi hiu quạnh. Nhà thơ Sao Trên
Rừng Nguyễn Đức Sơn vẫn thủy chung với vùng đất này và anh

