Page 125 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 125
Chương 16.
Ngày cuối trước khi giã từ Hà Nội, chúng tôi quyết định đi thăm
mấy người quen đặc biệt. Ðó là những người được gọi là bất
đồng chính kiến hay nhóm dân chủ ở Hà Nội. Trong quá trình hơn
mười năm trước, qua các bài viết, chúng tôi đã quen biết theo
nhiều hình thức một số người ở đây.
Tướng Trần Độ đã gặp chúng tôi nhiều lần ở Ðà Lạt nhưng ông
đã mất năm ngoái. Nhà vật lý địa cầu, tiến sĩ Nguyễn Thanh
Giang tôi cũng đã gặp một lần ở Ðà Lạt, thỉnh thoảng có điện
thoại và năm nào ông cũng gởi thiệp chúc Tết cho chúng tôi. Thủ
lĩnh “Xét lại chống đảng” Hoàng Minh Chính thường xuyên thăm
hỏi, gởi quà cho chúng tôi nhân những ngày lễ tết lớn trong năm.
Nhà văn Hoàng Tiến vẫn gởi những bài viết mới cho chúng tôi
đọc. Cựu đại tá quân đội, nhà sử học Phạm Quế Dương có lần vào
Lâm Ðồng đến thăm chúng tôi trong thời gian tôi bị quản chế, bị
công an canh gác chặn lại không cho vào. Nhà thơ Tú Sót đã viết
tặng tôi một bức thư pháp bài thơ “Ðăng U Châu đài ca” của
Trần Tử Ngang…
Nói chung tôi quen họ trong tinh thần “đồng thanh tương ứng,
đồng khí tương cầu” và nhiều người chỉ là “văn kỳ thanh bất kiến
kỳ hình”. Tuy nhiên tình cảm chúng tôi dành cho nhau rất đặc
biệt. Chúng tôi gặp nhau, đồng cảm trong tư tưởng đấu tranh
cho tự do dân chủ giữa một bối cảnh đất nước đã độc lập thống
nhất nhưng lại nằm dưới sự cai trị của một đảng độc quyền, sau
gần 30 năm vẫn là một trong những nước nghèo đói lạc hậu
nhất thế giới. Chúng tôi là một thiểu số quá ít, chỉ chừng vài mươi
người trong một đất nước gần 80 triệu dân và tất cả chúng tôi
đều đã bị đàn áp bằng nhiều cách.

