Page 4 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 4
nói chúng tôi sống trong chế độ này như cá trong rọ hay nằm
trên thớt, người ta muốn bắt muốn chặt lúc nào cũng được vì
chúng tôi không có khả năng tự vệ. Nếu muốn tạm sống yên ổn,
phải giữ một lằn mức, một giới hạn, không nên vượt qua. Giới hạn
này rất tế nhị và ở trên mọi lĩnh vực, từ làm ăn kiếm sống, giao
tiếp xã hội cho đến phát ngôn hàng ngày. Tất cả đều có thể trở
thành vấn đề và chúng tôi cân nhắc, đánh giá để có biện pháp
phù hợp.
Tôi giữ nguyên tắc làm mọi việc đều công khai và không bao giờ
từ bỏ những quyền tự do mà tôi cho đặc biệt quan trọng chính
đáng, dù trong hoàn cảnh này, nhà nước cũng không được can
thiệp vào. Tạm thời im lặng về chính trị đã là một sự nén lòng, lẽ
nào tôi lại còn tự quản chế mình và làm một kẻ hèn nhát?
Thế là tôi cứ đi.
Vấn đề sức khỏe dĩ nhiên đáng quan tâm. BY đủ thứ bệnh tật, từ
rối loạn tuần hoàn não, rối loạn tiền đình, suy nhược thần kinh,
viêm thấp khớp, viêm xoang sàn sau, viêm bao tử…, một phần
nguyên nhân do quá căng thẳng trong thời gian dài, chữa đủ
khắp các bệnh viện, bớt rồi lại tái phát bất cứ lúc nào. Tôi cao
1,73 mét nhưng chỉ nặng có 46 ký. Hôm Tết chúng tôi có đến
thăm Nguyễn Ngọc Lan, thấy ông da bọc xương, nặng 35 ký, nói
chuyện một lúc đã thở dốc vì hụt hơi. Tôi bày tỏ sự ái ngại nhưng
ông nhìn tôi và nói tôi chẳng hơn gì ông. Sự thực không phải vậy.
Ông chẳng tập luyện gì cả, rất ít vận động và đang bị bệnh phổi
nặng, thường xuyên ngồi trước máy vi tính, không chịu uống
thuốc vì đã uống quá nhiều nhưng không khỏi. Ngược lại tôi đã
tập yoga đều đặn trong mười năm, tập thêm năm thức Tây Tạng
trong năm năm và thường xuyên lao động chân tay, ít đau vặt
và không có bệnh tật gì nghiêm trọng.
Về việc đi xe gắn máy đường xa, tôi đã tập dượt và thử sức qua
các tuyến đường nhiều lần, trong hai năm qua. Ðà Lạt - Sài Gòn
300 cây số hơn 20 lần. Ðà Lạt - Phan Rang - Phan Thiết - Sài Gòn
500 cây số hai lần. Một lần khác từ Sài Gòn tôi đã lên Ðà Lạt, đi

