Page 6 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 6
lên xuống xe dễ dàng và ngồi lái xe không bị vướng. Lại còn hai
cái mũ bảo hiểm, nhưng khi chạy xe đường trường đội trên đầu,
tới thành phố nghỉ cất đi. BY rất ghét mang đồ đạc nhiều nhưng
không thể ít hơn được vì đi xa nhiều ngày phải thay, giặt ủi quần
áo. Ði chơi trong thành phố không thể mặc như khi đi đường,
nhất là đối với phụ nữ. Tôi lại còn hứa sẽ cho BY tắm ở tất cả các
bãi biển chúng tôi đi qua để cảm nghiệm và so sánh, mà bãi biển
thì vô số trên đường đi.
Chiếc xe của tôi là xe Wave do hãng Loncin của Trung Quốc sản
xuất, mua cách đây hai năm, với giá 12 triệu đồng. Hồi đó xe
Trung Quốc bắt đầu tràn ngập nhưng chỉ có người ít tiền mua vì
chất lượng không tốt. Người ta đồn nhiều về các sự cố, tai nạn do
loại xe này gây ra, nào gãy tay lái, bể hộp số, mất thắng… Nhưng
tôi làm sao mua nổi xe Nhật đắt gần gấp ba lần. Rất may chiếc
xe này lại khá tốt, chạy hơn 20.000 cây số rồi mà chưa có sự cố
gì đáng tiếc. Tôi không ưa gì hàng Trung Quốc và các trò thương
mại ma giáo của họ trong việc chiếm lĩnh thị trường Việt Nam, chi
phối và gây xáo trộn thị trường các nước Ðông Nam Á nhưng
hoan nghênh hãng Loncin và cũng phục dân Trung Quốc. Họ sản
xuất được mọi thứ, và bán giá quá rẻ. Nghe nói không những các
công ty của trung ương, tỉnh, thành phố mà đến cả các xưởng
của huyện, xã cũng sản xuất được xe gắn máy. Hãng Honda Nhật
cũng phải chào thua và mất phần lớn thị trường xe máy gần như
độc quyền ở Việt Nam mấy chục năm qua, nơi mà từ “Honda”
đồng nghĩa với xe gắn máy. Người Trung Quốc thật đáng sợ.
Xe có đủ hai kính chiếu hậu, giỏ xe phía trước, chỉ việc thay nhớt,
kiểm tra thắng, xích là yên chí lên đường.
Chương 1.
Từ trước chúng tôi dự định xuất phát từ Sài Gòn đi thẳng ra Phan
Thiết rồi cứ tiếp tục giong ruổi trên quốc lộ 1A nhưng đến ngày đi
lại thay đổi lộ trình. Chúng tôi lên Đà Lạt trước rồi sẽ đổ đèo
Ngoạn Mục xuống Phan Rang, ra Nha Trang, không qua Phan
Thiết nữa. Lý do ngày 14/2 là ngày Hà Sĩ Phu hết hạn quản chế,

