Page 5 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 5
dọc Tây nguyên qua ÐakLak, Pleiku, Kontum và trở về Sài Gòn
qua ngả Bình Phước, Bình Dương gần 1300 cây số trong thời gian
chưa tới một tuần. Tôi đã lái xe qua các đường đồi núi cao
nguyên quanh co, qua các đèo Bảo Lộc, Prenn và nhất là đèo
Ngoạn
Mục rất hiểm trở dài 20 cây số nhiều lần nên chẳng còn sợ đèo
dốc nào nữa.
Thế là tôi cứ đi.
Còn tai nạn? Quả là chuyện đáng sợ và tác động mạnh khi nó
diễn ra hàng ngày khắp mọi nơi. Nhưng tôi lại cho rằng nếu số
mình đã tới thì tránh đâu cho khỏi. Ði chậm trên đường phố cũng
bị xe buýt mất thắng cán chết. Ðứng trên lề đường cũng không
thoát. Thậm chí ở trong nhà cũng bị xe tải, xe ben tông vào ủi
sập. Vậy ở đâu không nguy hiểm? Lý luận này hơi “cùn” nhưng rõ
ràng cũng có thể giúp an tâm. Dĩ nhiên chạy đường dài, nhiều
ngày nhất thiết phải cẩn thận hơn vì nguy cơ sẽ cao hơn. Dù sao
“Trời kêu ai, người nấy dạ”, chạy đâu cho thoát, còn khi trời chưa
ngó tới, cứ yên chí.
Thế là tôi cứ đi.
Tuy vậy tôi cũng đưa ra giải pháp để trấn an BY: Nếu lúc nào quá
mệt hay có sự cố gì, cứ việc bỏ xe gắn máy lên xe đò, xe lửa đi
tiếp. Vậy là chấm dứt bàn cãi. Vì thực hiện một chuyến đi như vậy
mà cuối cùng không quyết đoán thì cũng như “làm nhà bên
đường, ba năm không xong”. Cũng may tôi có hai con làm đồng
minh. Chúng cũng có máu “liều” như tôi và khuyến khích “Bố mẹ
muốn đi cứ đi. Không việc gì đâu mà lo“.
Chúng tôi chuẩn bị hành trang với đồ đạc hết sức thật gọn nhẹ.
Hai ba lô vừa, một ba lô nhỏ để lọt vào khoảng giữa trước yên
xe. Một bao ni lông đựng đồ tắm và các thứ linh tinh trước giỏ xe.
Hai bên xe có hai móc, một phía treo túi giày dép, phía kia treo
túi thức ăn, nước uống và khăn mặt. Kể cũng nhiều nhưng tôi xếp
rất gọn, không cồng kềnh ra hai bên, không che chắn tầm nhìn,

