Page 46 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 46
nên khi trời sụp tối phải bật đèn xe, chúng tôi vẫn còn cách thị xã
đến gần 30 cây số. Chúng tôi đã vi phạm nguyên tắc tự mình đề
ra là không chạy xe ban đêm. Đúng là nguy hiểm. Các xe tải, xe
đò lớn giờ này lại chạy rất nhiều, chói đèn vào mặt làm tôi không
thấy gì cả. Tôi phải giảm tốc độ còn 20 cây số/giờ và mãi đến
tận 8 giờ tối mới đến thị xã.
Về Quảng Ngãi chúng tôi không lo chuyện tìm chỗ trọ. Đây là nơi
gia đình thầy mẹ tôi đã sống trước đây, hiện vẫn còn căn nhà và
em gái tôi – Cẩm Thạch đang ở. Tôi cũng đã học bảy năm trung
học ở trường Trần Quốc Tuấn nơi đây, trước khi ra Huế học đại
học. Vì đã được báo trước, Cẩm thạch đang sốt ruột chờ với một
bữa cơm tối thịnh soạn.
Sáng hôm sau, Cẩm Thạch rủ chúng tôi đi uống cà-phê ở quán
vườn rồi đi biển Mỹ Khê. Hệ thống quán cà phê vườn ở đây làm
chúng tôi kinh ngạc. Đi về hướng tây nam của thị xã, từ một
đường phố lớn rẽ vào con hẻm nhỏ, ngoằn ngoèo, trong đó có
rất nhiều quán cà-phê. Quán nào cũng rộng từ vài trăm đến cả
ngàn mét vuông, cây cối xanh tươi, trang trí đủ kiểu hoa lá cành.
Cẩm Thạch giải thích trước đây khu vực này là vườn và ruộng,
sau khi thị xã mở rộng, đất lên giá và dân cư tự nhiên giàu có lên.
Mở quán cà-phê vườn thành phong trào. Người ta thuê cả kiến
trúc sư từ Sài Gòn ra thiết kế xây dựng vườn đàng hoàng chứ
không phải làm ẩu.
Cẩm Thạch dẫn chúng tôi vào một quán tiêu biểu. Trong khu
vườn rộng rợp bóng mát, có nhà sàn lớn ở giữa trang trí các
tượng gỗ và giò phong lan. Chung quanh rải rác có các lều tranh
và các chỗ ngồi bên cạnh bồn hoa, khóm trúc hay hòn non bộ.
Tôi uống cà-phê phin đen, chiếc tách lịch sự và hương vị đậm đà
thơm ngon. Dân Quảng Ngãi kể cũng sành điệu. Khác với hôm ở
bãi biển Quy Nhơn, gọi cà-phê đen, người ta mang ra một ly cối
pha sẵn loãng phệch. Còn ở công viên Cần Thơ dạo nào, cà-phê
rẻ nhất nước, chỉ có một ngàn rưỡi một tách, nhưng nhạt thếch
và chẳng mùi mẽ gì cả.

