Page 49 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 49
Ở Quảng Ngãi chúng tôi không đi thăm ai. Người bạn thân duy
nhất của tôi ở đây – Huỳnh Châm, bạn từ thời trung học, học
chung lớp ở đại học, nổi tiếng học giỏi, đã qua đời mấy năm
trước vì bệnh ung thư. Các bạn thân khác thuở nhỏ đã ra đi mỗi
người một phương. Tôi cũng quen một số người trong Hội Văn
nghệ tỉnh nhưng không cảm thấy hứng thú đến thăm, vả lại thời
gian quá ít.
Ngày mai chúng tôi sẽ lại tiếp tục lên đường.
Chương 6.
Từ Quảng Ngãi trở ra, đường tương đối tốt, chỉ trừ một vài vùng
trũng bị ngập nước vào mùa mưa lũ làm hư đường, còn lại đường
tốt như ở trong nam nhưng có phần hẹp hơn. Tấm bảng “Căn cứ
Chu Lai” trên chiếc cổng lớn bằng sắt hoen rỉ từ thời trước 75, nơi
đóng quân của lính Mỹ ngày xưa là một dấu vết hiếm hoi còn sót
lại. Vùng này là trảng cát, còn khá hoang vắng tuy rẽ về phía
đông ra bờ biển là khu công nghiệp Dung Quất lớn đang hình
thành nhưng từ ngoài quốc lộ 1A chẳng nhìn thấy gì.
Chặng đường Quảng Ngãi - Đà Nẵng chỉ có 120 cây số nên chúng
tôi không có gì phải vội. Qua Tam Kỳ, (xưa thuộc tỉnh Quảng Tín,
mới đây trở thành thị xã của tỉnh Quảng Nam sau khi Đà Nẵng
tách thành thành phố trực thuộc Trung Ương) tôi chạy chầm
chậm tìm Chùa Tịnh Độ để ghé vào thăm. Đây là nơi có một kỷ
niệm khó quên trong đời sinh viên của tôi. Năm 1966 tôi làm đoàn
trưởng Đoàn 3 Sinh viên Quyết tử của phong trào đấu tranh của

