Page 50 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 50
sinh viên Đại Học Huế, đưa hơn 100 sinh viên vào đóng quân ở
chùa này để hỗ trợ cho phong trào tranh đấu tại chỗ. Chúng tôi
đã ở đây gần một tháng, đã tạo ra một sinh khí mới và có lẽ
cũng để lại một ấn tượng khó quên cho người dân ở thị xã hiền
hoà này.
Thời gian ở trong chùa, điều làm tôi cảm động nhất ngoài việc
bà con chăm sóc chuyện ăn uống, là những đêm ngủ ở chùa.
Mùa hè, trời nóng, sinh viên nằm la liệt trên sàn chính điện. Sáng
sớm, các thầy dậy tụng kinh làm lễ trong khi sinh viên vẫn ngủ.
Tôi cảm nhận rõ nhất sự từ bi, và phóng khoáng của đạo Phật
không phải qua kinh sách hay bài thuyết giảng mà chính là lúc
nằm lơ mơ ngủ nghe tiếng chuông mõ và tụng kinh trong chính
điện này, một khung cảnh nửa hư nửa thực và bình yên lạ lùng
trong thời tao loạn.
Chùa nằm trong hẻm cách đường quốc lộ 1A khoảng 50 mét.
Hình như chiếc cổng lớn với ba chữ Hán “Tịnh Độ Môn” và ngôi
chính điện với bực thềm cao phía trước vẫn như xưa. Trong sân
chùa rộng dưới gốc cổ thụ cao lớn rợp bóng mát, một nhóm
người đang làm việc, trộn hồ, bẻ sắt, hình như để xây dựng mấy
chiếc tháp và công trình mới gì đó phía bên hông chùa. Tôi chào
họ và hỏi thăm, nhắc lại chuyện xưa, mấy người già trong số họ
từ lâu ở đây vẫn còn nhớ. Thế mà đã gần 40 năm. Biết bao nhiêu
dâu biển. Một thoáng ghé qua đây làm tôi bồi hồi nhớ lại thời trẻ
tuổi của mình. Sống như thế mới thật là đáng sống. Tôi đề nghị
chụp chung với họ một tấm ảnh, họ vui vẻ nhận lời.
Rời Tam Kỳ, chúng tôi quyết định rẽ qua thị xã Hội An trước khi
ra Đà Nẵng để sau này khỏi trở lại. Từ quốc lộ 1A rẽ phải chạy
khoảng 20 cây số về phía đông đến một ngã ba, có bảng đề “Nội
thị Hội An”. Bên trong lề đường, trên một bệ xi măng người ta
dựng một công trình điêu khắc bằng gỗ có mái che, hình như là
biểu tượng của thị xã với hình một đồng tiền cổ ở giữa.
Vào trung tâm thị xã, chưa biết khu phố cổ ở hướng nào, chúng
tôi chạy lòng vòng tìm chỗ nghỉ, ăn trưa trước khi đi tham quan.

