Page 52 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 52
nhà đều có bán đồ lưu niệm hay hàng hoá gì đó. Nhiều nhà đáng
vào xem nhưng chúng tôi không có nhiều thời gian vì phải ra Đà
Nẵng trong ngày.
Một trong những điểm tham quan đáng chú ý ở đây là chùa Cầu,
một kiến trúc do người Nhật xây dựng cách nay bốn thế kỷ. Chùa
xây trên chiếc cầu dài 12 mét bắc qua con sông nhỏ nước đục,
chảy ra sông Hoài gần đó. Chùa có ba mái ngói hẹp tương ứng
với các trụ cầu phía dưới, một phía để trống có lan can là mặt
chùa nhìn ra sông. Hai đầu cầu là hai cửa chùa, có tượng thú
bằng gỗ đứng chầu, một đầu là tượng chó, một đầu tượng khỉ, có
bậc chắn không cho xe qua lại, dẫn ra hai con đường phố cổ.
Gian chính giữa là chùa, thấp và tối. Có hai đoàn du khách tây
đứng dày đặc nghe thuyết minh, một đoàn nghe tiếng Anh, đoàn
kia nghe tiếng Pháp. Một đoàn khách Nhật đi xe xích lô chạy
hàng một vừa đậu lại bên ngoài.
Chúng tôi chụp hình chùa Cầu rồi chạy ra sông Hoài, nơi có cầu
lớn bắc qua sông. Dọc hai bên bờ sông có mấy quán rộng, khách
ngồi ăn uống khá đông vì nơi này mát và thoáng đãng. Chúng tôi
tiếc đã không biết nơi này trước.
Trên một số đường cổ, đèn lồng đủ kiểu treo thành dãy trước
mỗi nhà đem lại một phong cách thi vị riêng. Tuy nhiên những
hàng cờ đỏ và các băng rôn khẩu hiệu vải đỏ cắm dọc đường để
cổ động cho một chiến dịch hay ngày lễ gì đó do chính quyền
phát động lại rất chỏi với khung cảnh cổ kính, mầu nâu hay đen
trầm của các dãy phố này. Hình như người ta chưa chú ý đến sự
hoà hợp thẩm mỹ ở đây vì quá chú trọng khía cạnh chính trị. Tôi
nghĩ giá trị văn hoá tự thân nói lên tất cả, không cần khoác vào
chiếc áo chính trị. Sự áp đặt chính trị một cách thô thiển lại tạo ra
khiên cưỡng, không tăng thêm mà còn làm giảm giá trị của văn
hoá.
Xế chiều chúng tôi từ giã Hội An đi Đà Nẵng theo một con đường
mới mở (không trở lại đường cũ ra quốc lộ 1A) chạy qua khu đô
thị mới Điện Ngọc và thắng cảnh Ngũ Hành Sơn. Đường này vào

