Page 68 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 68

Tôi nghĩ Huế chấp nhận và trưng bày hai tác phẩm này cũng đã
                   là tiến bộ lắm. Quần chúng sẽ quen dần đi, từng bước nâng cao
                   thị hiếu thẩm mỹ và sẽ không còn thích thú với những loại công
                   trình nghệ thuật chỉ có súng, gươm, búa liềm, giơ tay, dang chân

                   hao hao như nhau có mặt ở khắp mọi nơi. Đó là thứ nghệ thuật bị
                   lãnh đạo, chỉ đạo trực tiếp để thể hiện tư tưởng chính trị một
                   cách dễ dãi, hời hợt và đồng dạng. Tư tưởng chính trị đó là đề
                   cao lòng căm thù, chiến đấu và chiến thắng. Đó cũng là cách
                   người cộng sản tự ghi khắc công trạng mình, làm cho thời đại
                   của những người cộng sản vượt trội và che phủ lên hàng ngàn

                   năm lịch sử. Đó là thời đại huy hoàng nhất, oai hùng nhất, có
                   công lao với đất nước nhiều nhất. Điều này không chỉ thể hiện
                   trong các tượng đài, các công trình nghệ thuật mà ở khắp tất cả
                   các lĩnh vực, từ cương lĩnh của đảng, hiến pháp, sách dạy chính
                   trị, lịch sử, văn học và cả đến việc tổ chức các ngày kỷ niệm, viết

                   các câu khẩu hiệu, làm bàn thờ tổ quốc, xây dựng nghĩa trang,
                   đặt tên đường phố… Đó là một lối tuyên truyền nhồi sọ ảnh
                   hưởng đến nhiều thế hệ, làm cho người ta chỉ nghĩ và biết một
                   chiều. Không thấy nơi nào nói đến sám hối, ăn năn, đến chiều sâu
                   thảm kịch, đến bao dung tha thứ, hoà giải hoà hợp hay rút ra
                   được điều gì mới mẻ cho tương lai một dân tộc đã hứng chịu vô

                   cùng đau thương mất mát.

                   Đến giờ hẹn với Hòa, chúng tôi định chạy đến khách sạn Morin thì
                   nhận được điện thoại H gọi báo chuyển địa điểm đến quán cà-
                   phê trong trụ sở Tổng Hội Sinh Viên cũ gần đó, vì khách sạn

                   Morin ồn ào và nhiều khách tây nói chuyện không thoải mái.

                   Khi chúng tôi đến, đã có các bạn ngồi uống cà-phê ngoài sân bên
                   hông quán: Hoàng Hòa, Nguyễn Đính, Thái Ngọc San, Lê Thừa
                   Trứ, Lý Văn Nghiên và một, hai người nữa tôi không quen.


                   Trụ sở Tổng Hội Sinh Viên cũ hầu như hoàn toàn không thay đổi,
                   nơi đối với tôi quá quen thuộc. Trong cuộc tranh đấu năm 1966,
                   tôi đã làm việc, ăn, ngủ ở đây hàng tháng trời. Vì các bạn khác
                   có gia đình ở Huế nên trưa, tối về nhà, chỉ có tôi tuy gốc Huế

                   nhưng là dân trọ học nên tình nguyện ở lại để trực và làm việc
   63   64   65   66   67   68   69   70   71   72   73