Page 81 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 81

sông Bến Hải này không còn chia cắt đất nước nhưng đất nước
                   đã thực sự hết phân ly chưa? Tôi e rằng chưa. Vì phân ly không
                   chỉ trên sông núi mà còn phân ly trong lòng người. Hơn hai triệu
                   người Việt bỏ nước ra đi, đến nay có bao nhiêu người vẫn hô hào

                   chống cộng và không dám, không được trở về đất nước? Bao
                   nhiêu người đã trở về và lại ra đi vì lòng không thanh thản,
                   không tìm thấy hơi ấm tình thân nơi quê hương? Bao nhiêu người
                   không cần trở về quê hương vì đã nhận một đất nước khác làm
                   quê hương? Đó phải chăng là phân ly?


                   Và ở trong nước, bao nhiêu người tự nhận là lưu vong ngay trên
                   đất nước mình như Hà Sĩ Phu, dù nói ra hay không, vì thấy mình
                   không có chút quyền gì trên đất nước do đã bị người khác độc
                   quyền yêu nước, mới chỉ đưa ra vài ý kiến để xây dựng đất nước
                   khác với quan điểm của nhà cầm quyền, lập tức sẽ bị tù đày,

                   quản chế? Kể cả tôi bây giờ, có thể chạy xe suốt dọc đất nước để
                   nhìn ngó nhưng một anh chàng tây du lịch ba lô cũng có thể đi
                   đến mọi hang cùng ngõ hẻm chẳng khác gì. Tôi chỉ có thể nhìn
                   ngó mà không được quyền chính thức lên tiếng về bất cứ điều gì
                   nếu không muốn bị chụp lên đầu một cái mũ phản động. Đó phải
                   chăng cũng là phân ly?


                   Đó là nói về những người có ít nhiều nặng lòng vì đất nước. Còn
                   với đa số nhân dân đang từng ngày vật lộn với miếng cơm manh
                   áo? Họ cần gì đến đất nước?


                   Những người lao động làm thuê bỏ quê hương bản quán tìm vào
                   các đô thị, đổ mồ hôi sôi nước mắt làm bất cứ việc gì để kiếm
                   sống ngày hai bữa. Những người buôn bán nhỏ phơi mặt ngoài
                   đường suốt ngày, thắp một cây nhang cắm trên cục gạch van
                   vái ơn trên phù hộ, luôn cau có căng thẳng vì ế khách. Những
                   người buôn bán đồ lưu niệm hay ăn xin lẽo đẽo bám theo quấy

                   rầy khách nước ngoài. Những người đi xuất khẩu lao động bị o
                   ép, hành hạ nơi xứ người. Các cô gái đi làm điếm, làm vợ thuê
                   trên đất khách. Và cả những nông dân miền Bắc mới mồng 1 Tết
                   đã phải ra đồng “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” (Mấy năm

                   liền Truyền hình Việt Nam chiếu cảnh mồng 1 Tết cán bộ mặc đồ
   76   77   78   79   80   81   82   83   84   85   86