Page 83 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 83
những người cầm quyền, tổ quốc thành của riêng của một triều
đại, một chế độ. Các triều đại vua chúa ngày xưa đã làm như thế
và ngày nay cách nói “tổ quốc xã hội chủ nghĩa” là một thí dụ và
thể hiện điển hình nhất. Dù đảng cầm quyền có theo đường
hướng xã hội chủ nghĩa cũng không nên và không thể gọi tổ
quốc là tổ quốc xã hội chủ nghĩa và buộc mọi công dân phải thừa
nhận, phục tùng.
Vì thế đã có nhiều người có tâm trạng không còn tổ quốc, không
yêu tổ quốc, sợ hãi kinh hoàng tổ quốc, chống đối tổ quốc. Đây
không phải là một vấn đề mới. Ngày xưa bên Tàu có chuyện Sào
Phủ, Hứa Do thà nhịn đói mà chết chứ không chịu ăn thóc nhà
Chu. Tâm trạng đó đâu có khác một số người Việt hiện nay.
Nhưng thực ra thóc nào phải của nhà Chu, tổ quốc này đâu phải
của riêng ai, của chế độ nào.
Suy nghĩ chuyện chính trị nhiều không thích hợp với chuyến đi
này nhưng tôi không thể tránh. Lẽ nào tôi chỉ thưởng thức, ngó
nhìn như một người ngoại quốc trên đất nước mình?
Thị xã Đồng Hới mới nhìn có vẻ khang trang sạch sẽ. Trên đường
quôc lộ 1 có nhiều khách sạn nhưng chúng tôi không vào vì kinh
nghiệm những khách sạn ở vị trí này vừa đắt vừa ồn ào, ban đêm
khó ngủ vì tiếng xe chạy, hầu như suốt đêm. Vài khách sạn ở mấy
con đường nhỏ phía trong ở được nhưng chúng tôi muốn thử ra
bãi biển Nhật Lệ để nếu tiện ở luôn ngoài đó tắm biển. Bãi Nhật
Lệ không xa lắm, chỉ cách trung tâm thành phố hơn ba cây số,
trên đường đi cũng là phố xá và khu dân cư. Bãi Nhật Lệ vắng
đẹp, một vài chỗ có đá, có bờ kè dọc theo con đường uốn quanh
bờ biển. Nơi đây một loạt khách sạn lớn mới được xây dựng,
trong đó có khách sạn Phong Nha ba sao nhiều tầng, xen kẽ giữa
các nhà trọ tư nhân và nhà hàng đặc sản. Giá cả ở đây hơi đắt
nên sau khi hỏi thăm, ngồi ngắm biển một lúc chúng tôi chạy trở
lại trung tâm thị xã vào thuê nghỉ ở nhà khách Ngân Hàng, nơi
BY đã hỏi qua lúc mới đến, của cơ quan nhà nước nhưng vừa
phục vụ cho nội bộ ngành vừa phục vụ khách du lịch.

