Page 90 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 90
cứ chăm chăm nhìn phía trước. May cũng không có gì bất thường
xảy ra nữa và tôi cũng nhanh chóng quên đi.
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến cầu Gianh bắc qua sông
Gianh. Lại một con sông chia cắt đất nước trong hơn 200 năm,
chứng nhân một cuộc nội chiến tương tàn. Lịch sử Việt Nam đầy
dẫy chiến tranh, không những chống ngoại xâm mà còn đi xâm
lược và nội chiến, kể cả nội chiến giữa anh em ruột như Nguyễn
Huệ - Nguyễn Nhạc. Di sản quá khứ này nhiều vinh quang hào
hùng nhưng cũng quá nhiều mất mát, nặng nề đối với một dân
tộc.
Sông Gianh rộng hơn sông Bến Hải nhiều và lộng gió. Chúng tôi
chỉ dừng lại chụp hình rồi chạy tiếp đến gần đèo Ngang mới dừng
lại nghỉ ở một quán nước có nhiều võng treo dưới hàng phi lao
bên đường. Từ Huế ra, đây là chiếc quán thứ hai thuộc loại này
nên chúng tôi nhất định phải vào, lại cũng vừa hơi cảm thấy mệt.
Tiếp tục lên đường chúng tôi đến đèo Ngang cách đó không xa.
Đèo chỉ dài sáu cây số, không có gì nguy hiểm so với các đèo
khác phía Nam. Tương tự Hải Vân, đỉnh đèo Ngang nằm chính
giữa, hai bên dốc xuống, có một mặt bằng nhỏ hơn nhiều so với
Hải Vân. Đỉnh đèo là ranh giới của hai tỉnh Quảng Bình và Hà
Tĩnh, cũng là nơi nằm gần chính giữa hai tỉnh lỵ. Mỗi bên cách
khoảng gần 80 cây số. Cảnh đèo phía Bắc đẹp hơn phía Nam, có
lẽ là nơi ngày xưa Bà Huyện Thanh Quan đi qua dừng lại tức cảnh
làm thơ vì phía tây có núi, phía đông có trảng cát, sông, làng
xóm thưa thớt và xa xa là biển.
Quá trưa chúng tôi đến thị xã Hà Tĩnh nhưng chỉ dừng lại ở dãy
phố trên quốc lộ 1, không đi sâu vào khu vực chính của thị xã
nằm về phía đông, có một con đường lớn dẫn vào.
Chúng tôi ngạc nhiên khi thấy vô số cửa hàng có viết tấm quảng
cáo đề “cu đơ” và chất một loạt hàng mẫu phía trước. Đó là
những gói giấy màu trắng hình trụ, đường kính bằng chiếc bánh
tráng nhỏ xếp thành nhiều chồng cao. BY hơi buồn cười, hỏi “cu

