Page 91 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 91

đơ” là gì. Bất ngờ tôi không nghĩ ra, chỉ nhớ mang máng có “cu
                   đơ” là một loại kẹo gì đó khi đọc trong các sách viết về thời
                   kháng chiến chống Pháp. BY đoán “cu đơ” là một loại phụ tùng
                   máy móc vì thấy chất đống quá nhiều và bụi bặm bên đường. Tôi

                   ngừng xe cho BY vào hỏi thử. Hoá ra “cu đơ” là kẹo đậu phụng,
                   nghe nói lấy theo tên của một người Pháp đã sáng chế ra loại
                   kẹo này. (Tôi chưa có thì giờ tra cứu xem tên “cu đơ” tiếng Pháp
                   viết thế nào và có đúng nguồn gốc như thế không?) Kẹo đậu
                   phụng hay kẹo lạc có bánh tráng chẳng có gì lạ nhưng ở đây nó
                   được làm đặc biệt lớn và cứng. BY chỉ mua thử hai cái để ăn và

                   phải nhờ người chủ dùng cưa cưa ra làm mấy miếng nhỏ và sau
                   đó ăn mãi mấy ngày chưa hết. Những gói người ta chất phía
                   trước cửa hàng chỉ là đồ giả để làm mẫu quảng cáo. Đúng là bị
                   “quê”.


                   Ở đây chúng tôi lại bị “quê” thêm một lần thứ hai nữa. Tiếp theo
                   dãy cửa hàng “cu đơ” là một loạt của hàng “cháo bồ câu hầm
                   cách thủy”. Đang mệt, quá trưa, ăn món này cũng có lý. Chúng
                   tôi chọn một quán rộng rãi, có sân và cây phía trước. Tôi đậu xe,
                   thấy trên mặt sân, dưới cây có lá giống lá xoài, vô số cái gì nho
                   nhỏ lông lá màu nâu như sâu róm bay tung tóe. Lỡ rồi đành phải

                   vào. Tôi hỏi cô chủ quán sao sâu nhiều thế không quét đi. Cô hỏi
                   sâu đâu. Chúng tôi chỉ ra sân. Cô cười ngất bảo “Sâu đâu mà sâu.
                   Hoa sữa đó. Hoa sữa tàn sẽ thành ra như thế”. BY ra bốc lên xem,
                   quả nhiên không phải là sâu, nhưng mới nhìn lần đầu rất dễ giật
                   mình. Chúng tôi chưa bao giờ thấy hoa sữa, chỉ nghe ca tụng

                   hương hoa sữa rất thơ mộng trong thơ văn và nhạc viết về Hà
                   Nội. Thật buồn cười !

                   Cháo bồ câu cũng độc đáo. Cô chủ quán bảo bồ câu bỏ vào
                   soong với ít gạo, đậu xanh và các loại thuốc bắc, chưng cách
                   thủy đến 20 giờ mới nhừ. Ăn quá ớn nhưng chắc rất bổ. Một

                   soong nhỏ hai người ăn mãi không hết.

                   Gần cuối địa phận Hà Tĩnh, về phía bên phải không xa lắm, một
                   dãy núi dài có những ngọn không cao lắm lô xô in hình trên nền

                   trời, chúng tôi đoán là 99 ngọn Hồng Lĩnh, nơi địa linh nhân kiệt
   86   87   88   89   90   91   92   93   94   95   96