Page 94 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 94
khách ra vào đông, phần lớn là dân lái xe tải vì phía sau có một
bãi đậu xe khá rộng.
Bữa ăn tối làm chúng tôi thất vọng. Trời đổ mưa bất ngờ. Cơn
mưa gặp đầu tiên từ lúc xuất phát ở Sài Gòn. Chúng tôi ghé đại
vào một quán có vẻ quán nhậu hơn quán ăn. Đối với BY, vì không
quen người ta nói BY chẳng hiểu gì cả. Giọng Nghệ đúng là khó
nghe. Tôi lang bạt nhiều, đã nghe đủ thứ giọng nhưng mấy cô
phục vụ ở đây nói có nhiều tiếng tôi cũng không nghe ra. Các
món ăn lại không hợp khẩu vị. Canh “tập tàng” nấu đủ loại rau
không ra vị gì cả. Cá kho tộ lại toàn nghệ và riềng khác hẳn kiểu
kho trong nam. May có đĩa rau xào ăn được. Đành vậy thôi.
Buổi sáng chúng tôi vừa chạy xem phố xá vừa tìm mãi mới ra
một quán cà phê, hiệu Trung Nguyên, thương hiệu nổi tiếng ở Sài
Gòn mấy năm gần đây và đã phát triển ra một số tỉnh. Quán
rộng, bàn ghế sạch sẽ, có cây cảnh. Gọi cà-phê đen họ mang ra
ngay không cần hỏi loại gì theo kiểu uống “đối chứng” ở các
quán Trung Nguyên Sài Gòn. Dù sao cà-phê không đến nỗi tệ.
Đặc biệt các quán ở đây không có người bán vé số nhưng các em
đánh giày lại rất đông, các em đi thành toán và có vẻ rất bụi đời.
Tôi chở BY đi hỏi nhiều cửa hàng, vào tận trong chợ Vinh khá lớn
mà vẫn không tìm mua được hộp fromage hiệu “con bò cười”,
thứ chúng tôi vẫn mang theo ăn dọc đường với bánh mì. Phong
cách sinh hoạt ăn uống các tỉnh ngoài này bắt đầu khác nhiều
với trong nam. Chúng tôi cần phải thích nghi nhiều hơn.
Một hình ảnh không đẹp của thành phố Vinh là dãy nhà chung cư
cao tầng ngay trên con đường lớn dẫn ra khỏi thành phố. Dãy
nhà gồm nhiều khối hình hộp xấu xí, quét vôi màu vàng bẩn và
quần áo phơi la liệt chăng kín cả mặt tiền nhìn ra đường. Một
hình ảnh rất “chỏi” với nhiều nhà cửa, khách sạn sang trọng mới
xây dựng trên cùng một con đường.
Chúng tôi đi tiếp Thanh Hoá, nơi dự định sẽ lưu lại lâu hơn để
thăm nhà thơ Hữu Loan.

