Page 100 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 100
Chúng tôi trả phòng ra thị trấn sửa xe và ăn sáng. Tay lái xe hơi
bị lệch và tôi cần chỉnh lại thắng, thay nhớt nếu muốn đi tiếp.
Chúng tôi có một bữa ăn bánh cuốn thú vị. Trong một quán nhỏ
bên đường, nhiều phụ nữ và trẻ em ngồi trên những chiếc đòn
chung quanh một chiếc bàn thấp chờ chủ quán tráng bánh. Bánh
làm xong rắc nhân, cuốn lại, cắt thành miếng cho vào đĩa, lần
lượt mỗi người ăn một cái rồi chờ tráng tiếp. Chúng tôi cũng sà
vào chờ luân phiên như họ. Ai muốn đặc biệt cho thêm trứng gà,
chủ quán sẽ làm theo yêu cầu. BY hỏi cô chủ làm sao nhớ người
nào ăn mấy cái, cô bảo quen rồi, có gì mà không nhớ. Kể cô cũng
tài. Tôi cũng chẳng nhớ mình ăn mấy cái mà lúc đó có gần chục
người khách. Thật đúng hương vị bình dân.
Ăn xong chúng tôi tìm một quán cà-phê ngồi uống và bàn bạc
quyết định nên đi xe gắn máy hay đi xe đò. Chúng tôi vẫn phân
vân. Chúng tôi rất ghét đi xe đò, nhất là trong hoàn cảnh xe cộ,
đồ đạc lỉnh kỉnh như thế này và lại đón xe dọc đường, nhất định
không có chỗ ngồi tốt. Đi xe gắn máy tiếp sợ không an toàn.
Ngón tay và bàn tay tôi sau một đêm có vẻ hơi êm nhưng chạy
đường xa nhất định bị ảnh hưởng, tay lái không còn vững như
trước và đường ngoài này lại hẹp, rất nhiều xe cộ chạy ẩu.
Cuối cùng chúng tôi quyết định đi xe đò để bảo đảm an toàn dù
có hai điều đáng tiếc: Không thực hiện trọn vẹn chuyến đi bằng
xe gắn máy, dù chúng tôi đã đi gần 2000 cây số nhưng còn
khoảng 150 cây số cuối cùng lại bỏ cuộc. Không ghé thăm nhà
thơ Hữu Loan, sợ sau này sẽ không còn có dịp vì hình như ông đã
ngoài 80 tuổi.
Tôi cùng đi với Hữu Loan trong chuyến xuyên Việt năm 1988, giữa
ông và tôi có nhiều đồng cảm và tôi rất kính phục sự cương trực
bất khuất của ông. Nghe nói về sau ông được nhà nước tìm cách
o bế, giúp xuất bản thơ, giúp xây lại nhà nhưng ông vẫn tiếp tục
lên án chế độ mạnh mẽ mỗi khi có dịp. Tôi tin ông không bao giờ
có thể khuất phục hay bị mua chuộc. Ông đã đem cả cuộc đời để
đánh đổi sự trung thực, tự trọng và tự do tư tưởng thì chút ân huệ

