Page 98 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 98
cũng góp lời. Cuối cùng ông nói: “Vậy thì tôi lấy hai chục thôi”.
Anh bạn chở tôi bảo: “Chú cứ lấy năm chục, để còn làm thuốc
giúp người khác”. Tôi xem lại mấy tờ bạc lẻ, vừa đủ năm chục. Tôi
để tiền lên bàn, cảm ơn ông và gia đình lần nữa trước khi ra về
cùng anh bạn. Ông còn bảo con trai lấy chai nhỏ chắt ra một ít
rượu thuốc để chúng tôi xoa các vết sây sát.
Tôi về đến nơi, BY vô cùng mừng rỡ. Vợ chồng chủ nhà bảo
chúng tôi mệt cứ ở lại nghỉ, tối nấu cơm ăn chung và nghỉ lại
sáng mai đi cũng được, đừng ngại gì.
Lúc đó đã 3 giờ chiều, chúng tôi cảm thấy đói bụng vì chưa ăn
trưa. Tôi nói với BY xin phép chủ nhà đi tìm quán kiếm cái gì ăn
rồi sẽ quyết định. Tôi đỡ BY đi cà nhắc theo đường lộ. Ở đây dân
cư thưa thớt chỉ có một quán cháo lòng nhưng buổi chiều không
bán. Bà chủ quán bảo còn ít cơm nguội, nếu muốn sẽ hâm lại và
đổ trứng cho chúng tôi ăn tạm. Chúng tôi đồng ý vì không còn
cách nào khác.
BY kể lúc anh chủ nhà chở tôi đi, thấy lâu quá, BY rất lo. Lúc ở Sài
Gòn, trước khi đi đã có người nói phía bắc bọn cướp giật ghê lắm,
nhiều khi chỉ vì vài trăm ngàn, một chiếc nhẫn cũng có thể giết
người như chơi. Biết đâu anh ta chở tôi vào núi rồi thủ tiêu, cướp
xe luôn. BY bàn ở lại nhà người ta cũng ngại lắm, nếu gặp người
xấu sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tốt hơn đón xe đò đi ra thị
xã Thanh Hoá hoặc nếu tôi chạy xe được, cố chạy đến thị trấn
gần nhất tìm nhà trọ ở lại vì ở nhà người ta bất tiện và chắc chắn
BY sẽ không ngủ được. (Chúng tôi đã hỏi thăm và biết thị trấn
Tĩnh Gia cách đây bảy cây số có nhà trọ).
BY nói thêm là lúc đầu BY rất lo nhưng sau nói chuyện thấy chị
chủ nhà có vẻ tử tế, là người công giáo, trong nhà có bàn thờ
Chúa Giêsu và Đức Mẹ nên BY cũng hơi yên tâm. BY còn nói sau
vụ suýt tai nạn ở Lăng Cô được Đức Mẹ cứu giúp nhưng ra Thánh
địa Đức Mẹ La Vang tôi không chịu tạ ơn nên mới bị Đức Mẹ phạt.
Tôi đùa bảo Đức Mẹ chỉ phạt nhẹ cảnh cáo thôi. Gãy một ngón
tay út để kỷ niệm chuyến đi cũng không có gì ghê gớm lắm. Nói

