Page 99 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 99

thế chứ Đức Mẹ đâu lại để tâm những chuyện vặt và đã là Đức
                   Mẹ nhân từ sẽ không hề phạt ai.

                   Cuối cùng chúng tôi thống nhất sẽ chạy tiếp ra Tĩnh Gia tìm nhà

                   trọ nghỉ rồi ngày mai tính tiếp. Chúng tôi cám ơn chủ nhà, đề
                   nghị chụp với họ mấy tấm hình làm kỷ niệm. BY tặng chị vợ chiếc
                   áo len mới mua mang theo chưa mặc và mấy gói bánh kẹo cho
                   cháu nhỏ chúng tôi có sẵn trong hành lý.

                   Qua vụ tai nạn xe, tôi lại cảm nghiệm ra một điều đáng vui.

                   Trong khi trên quốc lộ này chuyện “cơm tù – xe cướp” xảy ra
                   hàng ngày, con người đối xử với nhau tàn bạo vô nhân tính, chỉ
                   biết đặt quyền lợi lên trên hết thì ở đây, và chắc ở nhiều nơi khác
                   nữa, vẫn có những người dân chân chất đầy lòng nhân ái, sẵn
                   sàng cứu giúp người khác không cần tính toán. Sau này khi nghe

                   kể lại vụ tai nạn, một người bạn nói: Thật may mắn cho hai bạn,
                   nếu gặp tình huống xấu, hai bạn có thể bị cướp xe, tiền bạc, thậm
                   chí mất mạng. Điều này cho thấy trong xã hội suy đồi hiện nay
                   vẫn còn cái tốt, cái thiện tiềm ẩn, làm cho ta không tuyệt vọng
                   về con người.


                   Chúng tôi tiếp tục đi. Ngón tay gãy để trên tay lái bị rung nhức
                   nên hầu như tôi chỉ chạy một tay. Vả lại cú ngã làm chấn động,
                   tay phải cũng hơi run nên tôi chạy rất chậm, hơn nửa giờ sau mới
                   đến thị trấn Tĩnh Gia trước khi trời tối. Chúng tôi vào ngay một
                   trong hai nhà trọ kế nhau nằm bên đường và thở phào khi nằm

                   lăn trên giường.

                   Đêm hôm đó, chúng tôi ngủ không yên giấc lắm vì tiếng động
                   lịch kịch suốt đêm. Nửa đêm hình như có tiếng công an đi kiểm
                   tra nói chuyện với bà chủ nhà trọ ngoài hành lang nhưng họ
                   không vào phòng chúng tôi. Buổi chiều, lúc nhận phòng, chúng

                   tôi thấy anh con trai bà chủ nhà trọ to lớn, mặt mày dữ tợn, râu
                   ria xồm xoàm, ở trần, cứ đi qua đi lại nhìn vào phòng nên chúng
                   tôi cũng hơi ngại, không biết có rơi vào hắc điếm không. Cuối
                   cùng vì quá mệt nhọc, chúng tôi cũng ngủ thiếp đi được một giấc.

                   Sáng ra vẫn thấy mình an toàn.
   94   95   96   97   98   99   100   101   102   103   104