Page 97 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 97

Anh lấy xe tôi chở tôi đi, băng qua quốc lộ, rẽ vào một con đường
                   mòn chạy khá lâu, có lúc băng qua đường xe lửa hay những đoạn
                   đường có đá lớn, tôi phải xuống xe đi bộ. Cuối cùng anh đưa tôi

                   đến một căn nhà có vườn rộng rãi trong xóm sâu. Anh vào báo
                   trước, tôi theo sau. Ông thầy thuốc không già lắm, gầy, có vẻ
                   hiền lành. Ông lấy chiếc ghế đẩu để giữa cửa, bảo tôi ngồi xuống.
                   Ông xem kỹ ngón tay tôi rồi nắn thẳng lại, tôi chỉ thấy hơi đau.
                   Ông lấy ra một gói bột màu vàng nghệ và một chai bụng lớn
                   đựng rượu ngâm thuốc gì trong đó. Ông đổ rượu vào một ít bột,

                   trộn cho thấm dẻo rồi đắp vào ngón tay gãy của tôi. Xong ông
                   dùng một miếng giấy bìa cứng xé ra từ một chiếc hộp nào đó bó
                   quanh ngón tay thay cho nẹp. Cuối cùng dùng một miếng ga cũ,
                   vàng bẩn quấn quanh cột chặt lại. Ông còn lấy rượu thuốc xoa
                   vào các chỗ sây sát ở đầu gối và mu bàn tay của tôi. Xong xuôi

                   ông bảo tôi qua bàn ngồi uống nước và đi lấy một lọ thuốc viên
                   nhỏ li ti cũng do ông bào chế, đưa cho tôi uống một nhúm. Ông
                   nói: “Thế là yên chí. Ngày mai nếu có gì bất thường đến tôi xem
                   lại, còn không cứ để nguyên thế một tuần sau tháo băng ra sẽ
                   khỏi”. Tự nhiên tôi cảm thấy tin tưởng ở ông.


                   Sợ BY sốt ruột nhưng vì lịch sự tôi ngồi nói chuyện một lúc. Vợ và
                   con trai của ông thầy thuốc cũng ra ngồi góp chuyện. Họ có vẻ
                   rất chân thành và tử tế. Ông thầy thuốc bảo ông dòng dõi nhà
                   võ, trước đây đi bộ đội, sau làm công nhân, nay về hưu. Trong
                   chiến tranh và sau này ông đã chữa hàng trăm trường hợp

                   xương gãy, kể cả những trường hợp khó như gãy vai hay xương
                   vỡ làm nhiều mảnh. Ông bảo về xem lại vợ tôi có bị gãy gì vào
                   ông chữa luôn cho. Nếu cần cứ ở lại nhà ông hay chỗ của anh chủ
                   nhà chở tôi đi, là cháu của ông, ông sẽ ra tận nơi để chữa. Ông
                   nói: “Chúng tôi người nhà quê, thật thà, muốn giúp đỡ chứ không
                   có ý gì, đừng ngại.”


                   Trước khi về, tôi cảm ơn ông và xin gởi lại ít tiền để ông làm
                   thuốc. Tôi mở ví. Ví tôi đang để tờ 100 ngàn và một số tờ tiền lẻ.
                   Tôi đưa ông tờ 100.000. Ông dẫy nẩy lên: “Làm gì nhiều thế. Tôi

                   không lấy đâu. Tôi chỉ giúp thôi.” Tôi nài nỉ và anh bạn chở tôi đi
   92   93   94   95   96   97   98   99   100   101   102