Page 134 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 134
Chương 17.
Từ bắt đầu chuyến đi, chúng tôi đã quyết định sẽ trở về bằng tàu
lửa. Thời gian, tiền bạc, những nơi đến theo dự tính đã hết, tới lúc
chúng tôi phải trở về. Có điều càng đi, tuy mệt nhọc, chúng tôi lại
càng muốn đi, muốn đến, muốn thấy nhiều nơi hơn nhưng rõ
ràng thực tế không cho phép. Ðành tự hẹn đến một dịp khác nào
đó mơ hồ trong tương lai thường gọi là “hạ hồi phân giải”.
Chúng tôi đã mua vé một ngày trước hôm khởi hành. Vé thuộc
loại trung bình, gọi là “ghế mềm” thấp hơn loại “giường nằm” và
cao hơn loại “ghế cứng”. Giá mỗi vé Hà Nội – Sài Gòn chỉ hơn
500.000đ. Ðây là loại tàu tốc hành E1 nhanh và hiện đại nhất của
ngành đường sắt Việt Nam, với thời gian 30 giờ cho tuyến đường
dài 1700 cây số.
Chiếc xe gắn máy tôi phải gởi theo một chuyến tàu chở hàng
khác và nhận sau ở Sài Sòn. Việc gởi xe gắn máy có một chuyện
hơi lạ. Nếu để nguyên chiếc, bó giấy bìa cứng gửi đi giá cước hơn
400.000 đồng. Nếu tháo rời một số bộ phận, đóng thùng, công
việc phức tạp và tốn công sức hơn, giá cước lại chỉ có hơn
300.000 đồng, kể cả công tháo và đóng thùng. Từ trước ai muốn
gửi theo cách nào cũng được, tùy ý khách. Nhưng đến hôm chúng
tôi đi, mới có thông báo việc gởi xe gắn máy bắt buộc phải tháo
đóng thùng, không cho gửi nguyên chiếc. Tuy theo thông báo
quy định này còn mấy ngày nữa mới áp dụng nhưng những người
phụ trách đã sốt sắng thực thi ngay vì việc này có lợi cho họ. Họ
có sẵn một đội ngũ chuyên tháo gỡ và đóng thùng để lấy tiền

