Page 136 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 136
với nhau nhưng cô bán vé bán nhầm. Chúng tôi đang không thoải
mái vì phải ngồi đối diện với người lạ nên tôi lập tức đề nghị đổi
chỗ cho hai người kia. Họ đồng ý ngay và còn cám ơn rối rít vì
cũng định đề nghị như thế nhưng chưa dám nói. Thế là đôi bên
đều vui vẻ. Ðúng là không dễ chịu chút nào khi phải ngồi đối diện
suốt 30 giờ và ngủ gà ngủ gật trước mặt người lạ, nhất là đối với
BY.
Quá nửa đêm nhưng chúng tôi không ngủ được vì đèn để sáng
trưng và tàu lắc lư kinh khủng. Ðã lâu chúng tôi không đi tàu lửa,
cứ nghĩ tàu chạy sẽ rất êm nhưng không ngờ lại quá lắc lư như
thế. Có lẽ do khoảng cách hai đường ray hẹp. Ðường ray này có
từ thời Pháp thuộc, chỉ được gia cố sửa chữa chứ không phải làm
lại theo tiêu chuẩn hiện đại. Dù sao đi tàu cũng thoải mái hơn đi
xe đò vì chỗ ngồi rộng hơn, có thể ngả ghế ra nằm và thỉnh
thoảng đi lại cho đỡ mỏi chứ không phải ngồi bó giò chịu trận
như đi xe đò.
Ðêm mọi người ngủ lơ mơ. Có người có lẽ quen đi tàu đã mua sẵn
chiếu đem theo trải ra dưới gậm bàn để nằm cho thẳng lưng, tuy
phải thò chân ra lối đi. Ðó cũng là một trong những biểu hiện
thiếu văn minh mà ta có thể thấy ở khắp nơi của một quốc gia
nghèo nàn lạc hậu, cứ mãi được gọi là “đang phát triển”.
Ấy là chiếc tàu tôi đang đi được quảng cáo là tàu hiện đại nhất
của ngành đường sắt. Dù sao so với mười năm trước đây cũng đã
có bước tiến khá dài. Lúc đó tàu chỉ có ghế bằng gỗ, sàn tàu
ngổn ngang hàng hoá và hành khách nằm ngồi vật vạ khắp nơi,
đi lại có thể dẫm đạp lên nhau.
Bây giờ, các toa tàu này đều lắp máy điều hoà nhiệt độ. Ghế
ngồi, giường nằm khá thoải mái, sạch sẽ, có cả chăn đắp cho mỗi
hành khách. Hai đầu mỗi toa có phòng rửa mặt và nhà vệ sinh
với hai loại bồn xí kiểu phương tây và kiểu ngồi xổm, nước cung
cấp đầy đủ. Các thiết bị thoát hiểm trong trường hợp có tai nạn
được bố trí sẵn sàng để hành khách sử dụng khi có sự cố. Lại có
cả máy đun nước nóng dành cho hành khách muốn tự pha trà, cà

