Page 70 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 70
lạc lõng, bạn bè “ngụy” không dám gặp mà bạn bè “cách mạng”
cũng xa lánh. Gia đình anh rất nghèo. Ngày xưa mẹ anh bán bún
bò vẫn cố nuôi anh học đại học và làm cách mạng. Bây giờ anh
lấy vợ, có con nhỏ, vợ anh cũng bán bún bò để nuôi anh thất
nghiệp. Tôi có đọc tập hồi ký của anh và thực sự cảm thông sâu
sắc với hoàn cảnh và tâm trạng của anh. Anh là người sinh viên -
trí thức dấn thân, can đảm, bị đày đoạ và cùng khổ nhất mà tôi
đã từng gặp. Trước đây anh nổi tiếng với “Bài thơ của một người
Việt Nam yêu nước mình”, một bài thơ cách mạng. Dạo 1988, anh
bị báo công an và báo đảng ở Huế mở chiến dịch đánh tơi tả vì
bài thơ “Người đàn ông 43 tuổi tự nói về mình” đăng trên Sông
Hương, tiếp tục bị quy chụp là phản động. Tôi chỉ gặp anh một
lần trong dịp Hội Văn Học Nghệ Thuật Thừa Thiên - Huế tổ chức
hội thảo bênh vực thơ anh trong chuyến đi xuyên Việt của chúng
tôi năm đó.
Các bạn cùng ngồi uống cà-phê ở đây có quan hệ với tôi theo
những cách khác nhau nên chúng tôi chỉ nói chuyện xã giao
chung chung. Nghe nói chúng tôi sắp đi, họ lần lượt cáo từ, chỉ có
H và T còn ở lại nói chuyện thêm một lúc nữa trước khi chia tay.
Chúng tôi ghé lại nhà Nguyễn Văn Dũng gần đó hi vọng gặp anh
một lát trước khi đi vì chiều hôm qua chúng tôi đã đến nhưng
không gặp. Dũng học cùng ban, trước tôi một khoá ở Đại Học Sư
Phạm. Anh nguyên là giáo sư văn chương nhưng nay là võ sư
huyền đai thất đẳng, chưởng môn phái Karaté Suzuki ở Việt
Nam, sáng lập võ đường Nghĩa Dũng ở Huế và có chi nhánh, môn
sinh ở nhiều tỉnh. Những năm trước, mỗi lần đến Đà Lạt chấm thi
lên đai đen cho môn sinh karaté anh đều đến thăm tôi.
Dũng vừa về đến nhà. Anh nói hôm qua anh cùng Nguyễn Đắc
Xuân và gia đình về quê, thăm mộ, ở lại đêm, sáng nay mới lên.
Anh nhất định bắt chúng tôi đợi anh tắm rửa rồi dẫn đi thăm mộ
Trần Đình Vỹ và đi ăn trưa với anh trước khi rời Huế.
Trần Đình Vỹ là bạn thân học cùng lớp, ở cùng phòng với tôi và
cũng là bạn thân của Dũng. Vỹ đã mất trong cuộc đấu tranh

