Page 73 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 73
hình diện mạo và nhân cách của cả một thế hệ sống hết mình
cho tuổi trẻ, tự do và đất nước. Bây giờ Huế đã phát triển theo
một hướng khác, một cố đô được Unesco công nhận là di sản
văn hóa nhân loại, tôi tự hỏi không biết thế hệ thanh niên hôm
nay sẽ trở nên như thế nào. Tôi chưa có điều kiện để đi tìm câu
trả lời nhưng tôi mong những người trẻ trí thức hôm nay sẽ góp
phần xứng đáng của mình chứ không chỉ trôi dạt trên dòng cuốn
của thời kinh tế thị trường và sự nhào nặn của những người nắm
quyền lực chưa ngang tầm thời đại.
Chương 8.
Chặng đường Huế - Quảng Trị lại quá xấu và bụi bặm. Chưa đến
60 cây số mà chúng tôi đi mất gần ba giờ. Giữa đường may mắn
chúng tôi gặp một quán giải khát hiếm hoi có võng nằm và
chúng tôi nghỉ lại đó khá lâu. Quãng đường này ở địa phận Thừa
Thiên không có gì đặc biệt, cảnh vật chung quanh cũng chỉ là
ruộng đồng thôn xóm nghèo nàn, nhưng gần ra Quảng Trị, hai
bên đường toàn là trảng cát trắng. Người ta trồng phi lao để giữ
cát chứ chẳng thấy loại cây gì khác. Chẳng trách từ xưa Quảng
Trị vẫn là một tỉnh nghèo.
Thị xã Quảng Trị nằm bên phải quốc lộ 1, dọc hữu ngạn sông
Thạch Hãn. Nơi đây tôi đã sống thời thơ ấu lúc học tiểu học và
sau này thời sinh viên có ra thăm vài lần nhưng bây giờ hết sức
ngỡ ngàng. Tôi đã nghe kể nhiều người lâu ngày trở lại Quảng Trị
cũng có cảm giác như thế vì trong chiến tranh thị xã này đã bị
phá hủy hoàn toàn. Bây giờ Quảng Trị là một thị xã nhỏ bé, hiền
hoà và hơi “quê mùa” so với các thành phố khác chúng tôi đã đi
qua. Chỉ có một con đường chính trải nhựa, còn lại là đường đất,
quy hoạch ngay thẳng theo kiểu bàn cờ. Phố xá lèo tèo, hàng
hoá ít ỏi, kém sầm uất so với nhiều thị trấn nhỏ trên quốc lộ 1. Tôi
đã được biết lý do vì thị xã chính, tỉnh lỵ của tỉnh Quảng trị đã
được dời ra Đông Hà, cách 15 cây số về phía Bắc nên nơi đây

