Page 72 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 72
người, với bao thăng trầm dâu biển, và có lẽ chẳng có lúc nào vui
vẻ, hồn nhiên, sống hết mình như thuở đôi mươi trong môi trường
đại học.
Thăm mộ Vỹ xong, Dũng đưa chúng tôi đi ăn trưa trên nhà hàng
nổi đậu gần cầu Trường Tiền. Ngồi ăn trên sông thật thú vị
nhưng theo BY và tôi, các tàu, đò dùng làm nhà hàng và phục vụ
du lịch trông lòe loẹt quá xấu và không chút hài hoà với dòng
sông Hương dịu dàng thơ mộng. Trang trí một chiếc tàu, đò có gì
là khó, thế mà chiếc nào cũng thi nhau sơn xanh đỏ và treo cờ xí,
không mang dáng vẻ cung đình mà cũng chẳng giản dị kiểu dân
gian. Đúng là một trình độ thẩm mỹ quá thấp trong một thành
phố được coi là “bài thơ đô thị” có bề dày lịch sử văn hoá nghệ
thuật.
Ăn trưa xong, chúng tôi từ giã vợ chồng Dũng và Trần công Tín,
về nhà trọ trả phòng kịp giờ hẹn và lên đường đi Quảng Trị ngay.
Buổi trưa, chạy dọc con đường lớn trước hoàng thành ra khỏi
thành phố, dù trời nắng chúng tôi vẫn có cảm giác âm u. Công
viên hai bên đường quá nhiều cây dày đặc và tán lá thấp giao
nhau nên trông có vẻ tối tăm, u ám chứ không thoáng mát. Tại
sao người ta không tỉa bớt cây và cành để không gian được
thông thoáng hơn.
Một điều không vui khi rời Huế là cảm nhận đối với phố xá không
có được dáng vẻ cổ kính hài hoà với khung cảnh hoàng thành mà
có cái gì đó chật chội, bức bối, lộn xộn và hơi nghèo nàn, nếu so
với những thành phố lớn phát triển theo hướng hiện đại như Đà
Nẵng. Đây có lẽ là một mâu thuẫn khó giải quyết cho một cố đô
trong thời hiện đại, khi kinh tế còn kém phát triển, người dân chỉ
lo kiếm sống và nhà nước chưa đủ sức, đủ tầm để xây dựng một
mô hình thành phố hoàn mỹ với tính đặc thù không đâu có trên
đất nước này.
Đối với tôi và có lẽ đối với nhiều bạn bè cùng lứa, Huế là một bài
thơ tình lãng mạn và những đường phố rực lửa đấu tranh đã định

