Page 71 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 71

năm 1966 vì một lý do bí ẩn lúc đi biển Thuận An cùng hai người
                   bạn. Thời đó có nghi vấn anh bị sát hại. Vỹ quê Quảng Nam, thích
                   hoạt động chính trị và văn học, có mộng lấp bể vá trời. Vỹ cùng
                   với Trần Duy Phiên và tôi, ba người học cùng lớp là sáng lập viên

                   của Hội Hồng Sơn, tiền thân của Nhóm Việt sau này.

                   Dũng  gọi điện hẹn Trần Công Tín, bạn học chung lớp với tôi và
                   Vỹ cùng đi. Thời dạy học, Tín bị động viên đi học lớp sĩ quan dự
                   bị, tốt nghiệp lại biệt phái về dạy học nhưng mang lon sĩ quan
                   nên sau 75 phải đi cải tạo rồi “mất dạy”. (Một số bạn bè khác của

                   tôi rơi vào trường hợp này, trong đó có Huỳnh Châm ở Quảng
                   Ngãi, trong khi tôi và những người khác lại chỉ đi học quân sự 9
                   tuần, cấp bậc binh nhì, rồi về dạy học với tư cách dân sự. Có sự
                   khác biệt này vì việc động viên đơn thuần căn cứ vào năm sinh
                   và tùy tình hình chiến sự lúc đó. Những người kia được coi như là

                   sĩ quan biệt phái nên sau 75 bị “cách mạng” cho là những phần tử
                   nguy hiểm phải đi học tập cải tạo dài ngày.)

                   Tín gặp tôi rất mừng, chuyện trò huyên thuyên vì kể từ khi ra
                   trường, gần 40 năm mới lại gặp nhau. Tín bây giờ chỉ ở nhà loanh
                   quanh giúp vợ làm việc nhà. Đúng là số phận con người không ai

                   có thể lường trước. Chúng tôi vào đời cùng một điểm xuất phát,
                   chỉ khác nhau có năm sinh mà số phận mỗi người đi một hướng.

                   Dũng nói hai vợ chồng anh vừa đi xe gắn máy từ quê lên khá mệt
                   nhưng sẽ chở Th - bà xã - cùng đi thăm mộ Vỹ vì trước đây lúc

                   còn sống, Vỹ có thời yêu Th nhưng Th lại yêu Dũng. “Để cho Vỹ
                   được chút thoả lòng dù nó đã chết gần 40 năm“. Dũng nói. Anh
                   chàng giáo sư văn chương - võ sư này kể cũng ngộ. Thế là cả
                   đoàn chúng tôi kéo nhau đi thăm mộ Vỹ.

                   Mộ Vỹ nằm trong nghĩa trang “Đồng châu Quảng Nam” gần Đàn

                   Nam Giao, hình như đã lâu lắm không có người thăm viếng.
                   Chúng tôi thắp nhang và chụp hình chung bên mộ Vỹ. Tôi bồi hồi
                   nhớ lại thời kỳ sinh viên trẻ trung, hào sảng, vẫn là thời kỳ đẹp
                   nhất trong cuộc đời. Dù sao Vỹ cũng đã được sống ba năm làm

                   sinh viên. Chẳng mấy chốc mà chúng tôi đã qua hơn nửa đời
   66   67   68   69   70   71   72   73   74   75   76