Page 74 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 74
không phát triển được nữa. Trong tương lai có lẽ Quảng Trị cũng
chỉ là một địa danh mang tính lịch sử với hồi ức một thời điểm
được gọi là “mùa hè đỏ lửa” kinh hoàng chết chóc năm 1972.
Chúng tôi ghé vào bưu điện thị xã gọi điện thoại cho Đỗ Tư Nhơn
mới phát hiện cuốn sổ điện thoại chúng tôi mang theo đã mất.
Có lẽ BY đã bỏ quên ở một trụ điện thoại thẻ công cộng nào đó ở
Huế vì BY gọi rất nhiều lần. Thường BY làm nhiệm vụ này vì tôi
phải ngồi trên xe đậu ngoài đường và tính BY lại hay quên. Tôi
bảo BY cứ đi tìm chỗ nghỉ trước đã rồi sẽ tìm cách liên lạc với
Nhơn sau. Ở một thị xã nhỏ bé như thế này, N đã dạy học gần 40
năm, có lẽ cứ ra đứng ngoài đường hỏi, chắc chắn sẽ có nhiều
người biết, nhất là đám học trò.
Cô nhân viên bưu điện chỉ đường cho chúng tôi đến nhà khách thị
xã gần đó. Ở đây rất ít khách sạn tư nhân. Chúng tôi đặc biệt hài
lòng với nhà khách rộng rãi bên bờ sông này. Tuy trang thiết bị
không hiện đại nhưng cũng khá tiện nghi, phòng rộng và giá lại
đặc biệt rẻ. Cô tiếp viên bảo có mấy phòng thoáng mát trên lầu,
chúng tôi muốn chọn phòng nào cũng được. Lại tha hồ giặt giũ
và có chỗ phơi đồ ngoài sân thượng, điều mà các khách sạn lớn
khác không dễ gì có. Có lẽ nơi đây rất ít khách và khách đi công
tác là chính.
BY hỏi thăm cô tiếp tân và quả nhiên cô biết Đỗ Tư Nhơn, sau
một lúc tìm kiếm đã cung cấp cho BY số điện thoại và địa chỉ của
Nhơn. BY gọi điện cho Nhơn hẹn một giờ sau chúng tôi sẽ đến
nhà Nhơn nhưng chúng tôi vừa thay quần áo tắm rửa chưa kịp
nghỉ ngơi Nhơn đã mau mắn tìm đến gõ cửa.
Nhơn học ban Văn sau tôi một khoá ở Đại Học Sư Phạm, là thành
viên của nhóm Việt và thời còn đi học chúng tôi khá thân nhau.
Nhơn tính tình hiền lành, chân chất, ít hoạt động nhưng rất được
bạn bè yêu mến. Nhơn dẫn chúng tôi về nhà nằm trên một con
đường đất nhỏ. Nhơn bảo đã dựng lại nhà trên mảnh vườn xưa,
nơi tôi đã từng ra chơi nhưng tôi chẳng nhớ gì cả. Căn nhà lợp
ngói, kiểu cổ và đơn sơ như cuộc đời nhà giáo của Nhơn. T - vợ N,

