Page 75 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 75
cũng là cô giáo dạy văn. Con gái út Nhơn mới tốt nghiệp đại học
cũng là cô giáo. Nhơn bảo bằng lòng với cuộc đời nhà giáo bình
dị ở tỉnh lẻ quê hương này vì không muốn bon chen, cạnh tranh
trong xã hội quay cuồng bát nháo hiện nay.
Vợ chồng Nhơn mời chúng tôi đi ăn ở một quán bên quốc lộ 1.
Thức ăn là các món đặc sản của địa phương, đặc biệt có món
canh chua cá ngạnh nấu măng le rất ngon. Đang ăn điện bỗng
tắt phụt. Chủ quán phải đốt nến và khoảng 20 phút sau mới có
điện lại. Nhơn bảo ở đây chuyện mất điện như thế rất thường.
Đúng là một tỉnh lẻ bị thua thiệt. Ăn xong, vợ Nhơn cáo mệt xin về
nghỉ, Nhơn tiếp tục đưa chúng tôi đi uống cà-phê nói chuyện.
Dọc bờ sông Thạch Hãn, ban đêm quán cà-phê đèn mờ mọc lên
thành dãy dài. Người ta chỉ câu ra mấy ngọn điện xanh đỏ, bày
mấy bộ bàn ghế ni lông là đã thành quán nhưng khách khá
đông, phần lớn là thanh niên nam nữ. Nhơn bảo ở đây chẳng có
trò vui chơi giải trí gì nên ban đêm thanh niên chỉ biết ra ngồi
quán.
Chúng tôi ngồi ở quán cà-phê của Nhà Văn hoá bên này đường,
lịch sự hơn và không tối tăm như các quán sát bờ sông. Nhà Văn
hoá này lâu lâu mới có hoạt động, bình thường cũng chỉ bán cà-
phê. Ở đây quán để nhạc trữ tình tiền chiến và nhạc Trịnh Công
Sơn, có cả nhạc Pháp, nghe cũng êm dịu. Nhơn nói chuyện nhiều
và tỏ ra rất vui khi gặp chúng tôi. Có lẽ khá lâu Nhơn mới gặp lại
bạn cũ và chỉ có chúng tôi đi du lịch ba lô kiểu bụi đời này mới lặn
lội ra đây thăm Nhơn.
Lúc còn ở Huế, chúng tôi đã nghe hai chuyện về Quảng Trị đáng
chú ý. Chuyện thứ nhất liên quan đến Hàn Vũ Hùng. Hùng là một
nhà văn trẻ, tốt nghiệp trường viết văn Nguyễn Du, quê ở Đông
Hà, Quảng Trị. Hùng viết nhiều nhưng ít được đăng vì tác phẩm
có nội dung cấp tiến, trực tiếp đụng chạm đến chế độ. Tôi có gặp
Hùng một lần ở Đà Lạt lúc Hùng lên đó chơi và đã được đọc một
tập bản thảo truyện ngắn và lý luận phê bình của Hùng. Theo tôi
đó là một nhà văn trẻ khá độc đáo và nhiều triển vọng. Sau này

