Page 131 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 131

lại không thể chạy nhanh vì một phần tay đau, phần khác trời
                   bỗng trở lạnh và lất phất mưa, gió rét thổi mạnh và đường lại
                   trống trải. Chúng tôi lấy áo khoác ra mặc nhưng áo của tôi mỏng
                   và ngồi trước nên lạnh không chịu nổi. Tay tôi tê cứng, hàm răng

                   nghiến lại nhưng vẫn run lập cập. Tôi gồng mình cố gắng hết sức
                   mới chạy về tới Hà Nội.

                   Lối vào thủ đô lần này là đường chính có tên là đường Giải Phóng
                   khá rộng, đoạn đầu song song với đường xe lửa. Chúng tôi ngạc
                   nhiên khi thấy ở đây cũng có bảng cảnh báo "coi chừng cướp".

                   Thật không ra sao khi ngay cửa ngõ thủ đô tình hình an ninh lại
                   như thế và lại có bảng công khai nhắc nhở thiên hạ.

                   Rét quá tôi phải tấp vào một quán nước lề đường, uống liền hai
                   cốc trà nóng và cảm thấy sự ấm áp tuyệt thú của loại trà này.

                   Có lẽ vì trời trở rét bất ngờ nên mấy người nữa chạy xa như
                   chúng tôi cũng ghé vào uống trà và suýt soa vì lạnh. Bây giờ là
                   mùa xuân mà còn thế cho thấy cái rét của Hà Nội không phải
                   chuyện đùa dù chúng tôi cũng đã quen với xứ lạnh ở Ðà Lạt.

                   Buổi tối chúng tôi đến thăm Hoàng Minh Chính. Nhà ông ở khu

                   tập thể phía sau của Thư Viện Khoa Học Xã Hội, trước kia là trụ
                   sở của Viện Triết Học Mác - Lênin thời ông còn làm viện trưởng.

                   Trước ngõ vào nhà lại cũng có một quán nước lề đường và mấy
                   người đang ngồi. Tôi đậu xe ở ngoài, BY vào trước hỏi, ra báo

                   ông đang có nhà. BY nói đó là một ông già nhỏ thó mặc đồ ngủ,
                   trùm mũ len, tai có vẻ như nghễng ngãng, cứ hỏi đi hỏi lại. Khi
                   nghe ra có tôi đến thăm ông mừng rỡ bảo BY mời tôi vào ngay.
                   Chúng tôi vào, ông ra mở cửa, không bắt tay mà ôm chầm lấy
                   tôi, miệng không ngớt súyt soa "Quý hoá quá!".


                   Sau này BY kể lại, do ông đã thay quần áo đàng hoàng, bỏ mũ
                   trùm đầu, nói năng rổn rảng nên hầu như trở thành một người
                   khác hẳn. Ông đã gần 80 tuổi, nhỏ người nhưng trông vẫn còn
                   khỏe, mặt xương, mắt sáng và đặc biệt giọng nói vang, đầy chất

                   lửa. Trước cửa nhà ông là con hẻm nhỏ chạy sâu vào trong, thỉnh
   126   127   128   129   130   131   132   133   134   135   136