Page 133 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 133
sản, đi vào hiện thực xã hội, biến thành đấu tranh cách mạng,
được đảng cộng sản lãnh đạo giành được chính quyền, tình hình
khác hẳn.
Ðảng cầm quyền, lại là độc quyền lãnh đạo, quyền lực nằm
trong tay một người, một nhóm, một bè phái trong đảng, không
những độc tài cai trị nhân dân mà còn gây chia rẽ và đàn áp lẫn
nhau trong đảng. Tất cả đều đi ngược lại lý tưởng cộng sản cao
đẹp nhưng lãng mạn và hoang tưởng.
Hoàng Minh Chính là nạn nhân của lý tưởng, chủ nghĩa, đảng và
bộ máy nhà nước mà ông đã hết lòng phụng sự. Tuy nhiên ông là
người tù bất khuất và tin tưởng tuyệt đối vào chính nghĩa của
mình. Mỗi lần vừa ra tù, ông lại làm đơn, viết kiến nghị tố cáo
những việc sai trái của đảng, nhà nước hay tập đoàn nắm quyền
lực thống trị trong đảng, thế là ông lại vào tù.
Sự kiên cường và cuộc đời của ông đã làm ông trở nên gần như
huyền thoại. Gần đây, tuy đã hơn 80 tuổi và già yếu, ông vẫn tiếp
tục con đường đấu tranh, tập họp thêm nhiều người cùng chí
hướng, tạo ra một lực lượng phản kháng đáng kể để đấu tranh
dân chủ hóa đất nước.
Dù chưa gặp và chỉ biết, quý mến chúng tôi qua bài viết, mỗi
năm vài lần ông đều đặn gởi thư, quà cho nhóm anh em ở Ðà
Lạt, khi là cuốn sách quý, khi là bó hoa hồng. Tôi cảm động đọc
những dòng chữ rắn rỏi, nắn nót và ý tứ chân thành của ông
trong các tấm bưu thiếp và cảm thấy mình như nợ ông món nợ
tình cảm.
Khi ra về, tôi chạy xe cố ý dừng lại vài lần để quan sát nhưng
không thấy ai theo. Có thể do chúng tôi đến bất ngờ nên người ta
không chú ý, cũng có thể công an đã biết nhưng không can thiệp
ngay để theo dõi tiếp. Dù sao cho đến khi chúng tôi lên xe lửa và
khởi hành, chúng tôi mới yên chí không bị rắc rối ở đây. Còn về
sau thế nào sẽ hạ hồi phân giải. Chúng tôi luôn hiểu rằng công an
có thể hành động bất cứ khi nào họ muốn và cảm thấy cần thiết.

